Tɦươпg ɦɑi пgười ρɦụ пữ пgɦèo sốпg lɑy lắɫ, bữɑ đói bữɑ пo: Mơ ɱộɫ bữɑ cơɱ có ɫɦịɫ
Hai người phụ nữ nghèo khó và mơ ước một bữa cơm có thịt
Vượt qua khoảng vườn cỏ mọc um tùm phủ kín lối đi, chúng tôi tới nơi ở của hai mẹ con bà Đặng Thị Thìn, (69 tuổi, thôn Dĩnh Lục 2, xã Tân Dĩnh, huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang).
Đưa mắt nhìn một lượt nơi ở của mẹ con bà Thìn, tôi không khỏi ái ngại, bởi tất cả những gì gọi là tài sản của 2 mẹ con bà, chỉ là: căn nhà rộng chừng hơn chục mét vuông chỉ đủ kê 2 chiếc giường đã cũ nát, ọp ẹp.
Một cái bàn nhựa trên đó là rổ bát đĩa đã sứt mẻ gần hết. Chiếc nồi nhôm méo mó, mất 1 bên quai, thân nồi bám đầy muội than. Cái màn cáu bẩn, mấy bao tải đựng quần áo cũ, bốc mùi hôi hám. Ngay bên cạnh căn nhà, là nơi đun nấu của mẹ con bà Thìn mà không dám gọi là bếp, vì nó được đắp bằng đất bé toen hoẻn chỉ đủ một người chui ra chui vào.
Nhà quá nghèo khó, dù ốm nằm liệt giường nhưng bà Thìn không kiếm đâu được tiền đến viện
Đây được coi là tất cả "tài sản" của mẹ con bà Thìn
Bà Thìn cố vịn vào thành giường ngồi chào khách. Bà chỉ về phía cái giường ọp ẹp, với những thanh dát giường không còn nguyên vẹn, giọng bà yếu ớt bảo, bà đã ốm cả tháng nay không dậy được. Còn cô con gái của bà bị ngớ ngẩn, không biết làm gì nên căn nhà mới trở nên bừa bộn vậy.
Nói rồi, bà Thìn chỉ chúng tôi ngồi tạm xuống giường vì nhà không có bàn ghế. Bà bảo chúng tôi ngồi cẩn thận không có sập giường. Bà Thìn xoắn chặt hai bàn tay vào nhau, nhìn đăm đăm xuống nền nhà ẩm mốc. Một khoảng lặng bao trùm không gian, những hồi ức về cuộc đời cơ cực, sóng gió đang ùa về khiến bà ứa nước mắt.
Căn bếp bé toen hoẻn chỉ đủ một người chui ra chui vào
Gần 40 năm về trước, bà Thìn lưu lạc khắp nơi kiếm sống. Ông Trời run rủi cho bà gặp và nên vợ chồng với một người đàn ông ở vùng núi Thanh Sơn, Phú Thọ xa xôi. Năm 1992 những mâu thuẫn vợ chồng nảy sinh, không thể hóa giải, bà Thìn tay trắng dắt theo 2 con gái nhỏ về quê.
Không chốn dung thân, không ruộng đất, nhờ họ hàng rồi bà con hàng xóm giúp đỡ, bà Thìn dựng một túp lều nhỏ trên bãi đất hoang gần bìa làng làm nơi trú ngụ cho 3 mẹ con sống qua ngày.
Bởi quá nghèo khó, nên bà Thìn phải thắp sáng bằng đèn dầu, thay vì bóng điện như mọi nhà trong làng. Năm 2002, do bất cẩn, người con gái thứ 2 của bà là chị Đinh Thị Dinh (sinh năm 1990) cầm đèn dầu từ trên nhà xuống bếp thì vấp ngã, chiếc đèn đầy dầu đổ lên người gây bỏng nặng.
Dù đã giữ lại được tính mạng, nhưng ca bỏng khiến chị Dinh mất đi khả năng làm mẹ. Cũng vì mất đi thiên chức thiêng liêng của người phụ nữ, mà khi đến tuổi trưởng thành, chị Dinh dần xa lánh tất cả mọi người, từ một người bình thường chị có biểu hiện của người bệnh trầm cảm.
Bữa ăn đến nao lòng của hai người phụ nữ bất hạnh.
Bị bỏng dầu năm 12 tuổi dẫn đến mất khả năng làm mẹ, khiến chị Dinh sống khép kín và có dấu hiệu trầm cảm
Cũng bởi mặc cảm gia đình quá nghèo, mà người con gái cả của bà Thìn đã lẳng lặng bỏ đi biệt tích 10 năm nay. Thương nhớ con gái, bà Thìn khóc đến mờ đục cả đôi mắt.
Căn lều dựng tạm của bà Thìn sau vài năm đã không còn ở được nữa. Năm 2004, bà con hàng xóm thương tình chung tay quyên góp, xây cho mẹ con bà căn nhà tình thương. Theo thời gian, căn nhà đã xuống cấp, phần mái thủng lỗ chỗ, tường nhà thì 16 năm qua vẫn chưa được hoàn thiện.
Bà Thìn cho biết, do căn nhà đã quá xuống cấp, nên ngày nắng thì nóng như một lò nung, hai mẹ con bà phải ra gốc cây ngồi. Những hôm mưa to, gió lớn, hai mẹ con lại chạy sang hàng xóm trú nhờ.
Khi còn sức khỏe, bà Thìn lần mò khắp các mương máng trong xã, bắt cua, bắt ốc đắp đổi qua ngày. Theo thời gian sức bà yếu dần, lại ngày đêm thương nhớ người con gái đến mất ăn mất ngủ. Thời gian gần đây, các chứng bệnh tim, gan, thoái hóa hành hạ, đôi mắt bà ngày càng mờ đục, đi lại phải nhờ con gái dìu. Do vậy cuộc sống của 2 mẹ con bà Thìn vốn đã khó khăn, lại càng chật vật hơn nữa.
Thương nhớ người con gái cả bỏ đi biệt tích đã 10 năm, bà Thìn khóc đến mờ cả đôi mắt
Trao đổi với chị Ngô Thị Hòa, cán bộ Lao động - Thương binh và Xã hội xã Tân Dĩnh cho biết: "2 mẹ con bà Thìn đều sức yếu, tôi chưa thấy ai khổ như nhà bà Thìn. Cuộc sống của 2 mẹ con bà ấy thiếu thốn đến cùng cực. Bà ấy ốm đến nằm liệt giường mà cũng không dám đến bệnh viện vì không có tiền. Ngay đến những điều kiện tối thiểu nhất như nước để sinh hoạt cũng không có. Địa phương cũng thường xuyên vận động quyên góp giúp đỡ, nhưng cũng không được là bao. Qua đây tôi cũng rất mong muốn kính nhờ quý báo cùng các nhà hảo tâm giúp đỡ 2 mẹ con bà Thìn."
Đã quá trưa sang chiều, bà Thìn giục con gái dọn cơm. Bữa ăn cho người ốm chỉ có lọ muối lạc rang mặn, với bát canh rau lõng bõng nước. Ngắc ngứ mãi cuối cùng bà Thìn cũng nuốt trôi lưng bát cơm để còn uống thuốc.
Lúc chia tay 2 người phụ nữ đáng thương, níu tay tôi, bà Thìn thều thào:"Phận tôi nó thế rồi, giờ tôi chỉ ước được gặp con lớn, được ăn một bữa ngon, được có cái giếng để cái Dinh không phải đi xin nước nữa…", nói rồi từ 2 hốc mắt trũng sâu của bà Thìn chắt ra 2 giọt nước lăn nhanh trên 2 gò má già nua teo tóp.
Bà đã khóc, nhưng không còn nước mắt để rơi nữa. Bởi lẽ cuộc đời quá ư bất hạnh đã lấy đi hết mọi thứ của bà, đến cả những giọt nước mắt cuối cùng.
Thương hai người phụ nữ nghèo sống lay lắt, mơ một bữa cơm có thịt - 7Nhấn để phóng to ảnh
Hàng ngày bà Thìn vẫn ngóng trông người con gái bỏ đi biệt tích.
Mácɦ bạп bí quyếɫ пấu cɦè đỗ đeп пɦɑпɦ пɦừ, пgọɫ ɱáɫ ăп пgoп ɱê ly
Vào пɦữпg пgày ɫrời пóпg, được ɫɦưởпg ɫɦức cốc cɦè đỗ đeп ɫɦơɱ пgọɫ, ɫɦêɱ vài viêп đá, ɫɦạcɦ đeп và dừɑ пạo ɫɦì quả là ɫrêп cả ɫuyệɫ vời. Nếu ɱuốп ăп ɱóп пày пɦưпg cɦưɑ biếɫ cácɦ làɱ sɑo cɦo đỗ đeп пɦɑпɦ пɦừ пɦấɫ ɱà kɦôпg bị пáɫ, bạп có ɫɦể ɫɦɑɱ kɦảo côпg ɫɦức пày пɦé