Tâm sự đẫm nước mắt và cảm động của một du học sinh Nhật Bản
Đây là một câu chuyện có thật cảm động của một du học sinh Nhật Bản kể về cuộc sống khó khăn, vất vả và cô đơn của mình ở một đất nước xa lạ.
Kể từ khi tôi đi du học Nhật Bản, tôi đã ngủ ngoài đường và ở chợ
Tôi đã là du học sinh tại Nhật Bản được 3 năm. Ngay từ đầu, tôi đã quyết định đi du học Nhật Bản để kiếm tiền, sau này kiếm tiền để kinh doanh, vì tôi không còn quá trẻ. Dù nhà không đủ ăn nhưng bố tôi vẫn khá kín tiếng, hay tính keo kiệt “vắt nước rút” của hàng xóm nên việc đi du học Nhật Bản không quá khó khăn đối với tôi. Bố tôi đã vay tiền cho tôi đi du học .Đưa cho tôi, nói đi nói lại cho anh ta số tiền gấp đôi và nếu không thì đừng trả mặt cho tôi. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mình như một con nợ với cha mình. Tôi phải tìm cách trả cả gốc và lãi. Đầu ngày, tôi làm tất cả mọi việc từ phục vụ bàn, khuân vác, phát báo … Công việc không thua gì chạy show, tôi ngủ từ 8 tiếng một ngày đến dưới 8 tiếng một ngày. 2-3 giờ, làm việc buổi sáng, học buổi chiều và làm việc buổi tối. Sau ca đêm, tôi đi làm như một con thiêu thân cho đến ca sáng. Tất cả thời gian rảnh của tôi chỉ là ngủ, không đi chơi với bạn bè, không đi đâu cả.
4 kinh nghiệm du học Nhật Bản
Cần hiểu đúng về du học Nhật Bản vừa học vừa làm
Tình hình du học Nhật Bản mới nhất
36 điều người lao động Nhật Bản cần biết
Bạn có tin được không, tôi cũng từng ngủ gật khi lên tàu, tỉnh dậy thì ngã đập đầu vào cột sắt và ngủ gật khi đi bộ từ ga đi làm. Thường chỉ ngủ. Lúc đầu, tôi thường lấy thùng các-tông ở gầm cầu thang của cửa hàng, tôi làm việc bán thời gian, ngủ 2 tiếng và sau đó đi làm lúc 9 giờ sáng. Thật lâu sau, tôi bị cậu chủ phát hiện, tôi đành phải vào nhà vệ sinh để ngủ. Hai năm của tôi cứ thế trôi qua, tôi từ tay ăn chơi trở thành con trâu nhà giàu.
Tôi có tiếng là học ở Nhật Bản, nhưng giờ học của tôi chỉ để ngủ. Cô giáo lúc đầu giận lắm và nhắc nhở nhiều, rồi cũng quen. Biết tôi thức khuya làm bài và dần dần thầy cũng mặc nên thời gian học của tôi coi như lãng phí.
Sau một năm ở Nhật, một ngày nào đó tôi sẽ trả hết nợ cho cha tôi
Một năm sau, tôi cũng đã trả hết nợ cho cha tôi. Năm sau, tôi phải vật lộn để trả cho năm học tiếng còn lại và năm học Thiền sắp tới, nên tôi không có tiền để gửi lại. Có lần tôi gọi điện cho bố tôi, bố tôi bày tỏ sự thông cảm nhưng ông không vui lắm. Tôi biết bố không hài lòng về điều đó, nhưng đừng nói.
Vì vậy, năm thứ hai du học Nhật Bản của tôi cũng là một chuỗi ngày làm việc mệt mỏi, làm việc chăm chỉ để kiếm thật nhiều tiền.
Năm thứ ba du học Nhật Bản, tôi chán học và bỏ việc
Vào năm thứ ba ở Nhật Bản, tôi quyết định bỏ học để đi làm. Vì nghỉ học nên tôi đã bỏ công việc ban đêm và chuyển sang làm công việc ban ngày. Cuộc sống của tôi thật nhạt nhẽo và buồn tẻ. Hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, tôi làm việc từ sáng sớm đến khuya. Nói chung là chán, có tiền và không có thời gian để tiêu.
Tất cả số tiền tôi kiếm được sẽ về nhà cho bố mẹ tôi. Tôi cứ nghĩ bố mẹ sẽ rất vui và yêu tôi rất nhiều, nhưng bố đã nói một điều khiến tôi buồn:
– Cứ làm đi, kiếm tiền ở đó rất dễ, mỗi tháng chỉ cần gửi cho tôi 50 triệu.
haiz, bố tôi không biết rằng kiếm được 1 đồng ở Nhật rất khó, không phải kiếm được 50 triệu là dễ dàng. Cuộc sống của tôi ở Nhật Bản như thế nào, cha tôi không hiểu. Tôi sợ bố mẹ lo lắng nên không nói gì.
Bố, con không muốn ở lại Nhật Bản nữa! Tôi muốn về nhà!
Dù ở Nhật khó nhưng tôi có thể sống với nó và cố gắng vì dù sao ở đây kiếm tiền cũng dễ hơn ở Việt Nam gấp 10 lần. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến khi tôi ốm nặng. Hơn một tháng nay em không đi làm được nên lần sau em cũng chỉ đi làm một chút thôi, vì thể lực của em bây giờ rất yếu. Năm đó tôi chỉ gửi về quê 300 triệu. Tôi đã từng gọi cho bố tôi:
-Ông ơi, con 500 triệu thôi bố ơi, con yếu quá!
Cứ tưởng bố sẽ thông cảm cho tôi, nhưng câu trả lời của ông khiến tôi đau lòng:
– Bây giờ tôi có thể làm gì với 500 triệu? Hãy thử để visa hết hạn thêm 2 năm và quay lại. Tôi chỉ gửi 50 triệu một tháng và 750 triệu cho 15 tháng còn lại. Tôi sẽ trở lại sau đó. Dù sao, tôi đã mất khoản đầu tư của mình vào Nhật Bản!
Tôi rất buồn, tôi muốn nói chuyện với bố tôi một lần nữa, nhưng tôi sợ bố sẽ buồn, tôi chỉ có thể nói:
– Con sẽ cố gắng, con không biết mình sẽ đi đâu, bố ơi!
Giá như bố có thể hiểu tôi. Tôi muốn bố tôi biết tôi mệt mỏi như thế nào. Tôi ước mình có thể về nhà …..
Bố ơi, bố có yêu con không nếu một ngày con ngã xuống đây? Bố, con đã cố gắng hết sức!
Đôi khi tôi cảm thấy cô đơn và không biết cuộc đời mình dành cho ai? Vì bản thân tôi hay cho cha tôi? Trong 3 năm sau đó, tôi không đi đâu, chỉ ở nhà, đi làm và đi học.
Vào tháng 4 năm 2018, tôi trở lại Việt Nam. Về đến sân bay Nội Bài, tôi đứng đợi người thân như bao du học sinh dài ngày khác. 30 phút, 1 giờ, rồi 2 giờ, tôi đợi cả đời mà bố mẹ tôi không đến đón. Nhìn các bạn khác về cùng thời điểm với mình, các bạn đều được bà con đón chờ, xót xa. Tôi gọi 2 cuộc, 3 cuộc, 4 cuộc, … rồi 10 cuộc gọi mà bố mẹ tôi đều không trả lời. Tôi chỉ muốn khóc khi đó. Khi một người đàn ông phải khóc, đó là một cảm giác đau đớn, thảm hại.
Cuối cùng, bố tôi đã gọi lại cho tôi. Đầu dây bên kia, giọng cha tôi háo hức:
– Xin chào, bạn đã đến sân bay chưa? xin lỗi vì đã để bạn chờ lâu. Tôi đã tránh mặt em trong một thời gian dài. Mẹ tôi và tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư cách đây một năm và phải điều trị hàng tháng. Bố mẹ đang ở bệnh viện.
Tôi không thể tin vào mắt mình khi biết tin. Mẹ vẫn gọi điện cho tôi thỉnh thoảng, chỉ nhìn mẹ. Tại sao mẹ tôi bị ung thư trong một năm? Tại sao bố mẹ tôi lại ở bệnh viện?
Sau một hồi im lặng, tôi chỉ biết lắp bắp:
– Bố, bố nói thật chứ?
– Này, hay anh này, bạn đã nói dối về việc mẹ bạn bị ốm?
– Bố, vậy mẹ của con …
– Mẹ bạn vẫn khỏe. Bố mẹ chỉ còn chờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe sau 1 năm xạ trị. Mẹ vẫn ổn. Bây giờ bố mẹ chuẩn bị ra sân bay đón con.
Nói xong, cha tôi tắt máy. Tôi ngồi trong nhà ga sân bay thổn thức. Hóa ra bố tôi đề nghị tôi ở lại làm việc ở Nhật vì mẹ tôi đi chữa bệnh. Vậy nên không phải bố tôi tham lam tiền bạc mà bỏ bê con cái. Vậy là tôi đã trách nhầm bố.
Tôi là một thằng khốn nạn!
Một giờ sau, bố mẹ tôi đến sân bay. Khi nhìn thấy bố mẹ, tôi không kìm được xúc động. Dù đã 28 tuổi nhưng tôi vẫn chạy đến ôm bố mẹ và khóc như một đứa trẻ. Tôi chỉ có thể nói ba từ: “Tôi xin lỗi!”
– Không sao đâu, tôi về rồi!
Tôi chưa bao giờ thấy bố tôi tốt bụng và ấm áp đến thế. Tôi trở về nhà, lớn lên và hiểu bố hơn. Từ nay con muốn sống thật tốt và là một đứa con ngoan!
Mặc dù làm việc chăm chỉ nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi học tập tại Nhật Bản. Tôi phải đánh đổi từ tuổi trẻ, sức khỏe, tình yêu … nhưng tôi đã ở Nhật được 4 năm rồi
Vốn tiếng Nhật tốt, cách làm việc chuyên nghiệp của người Nhật, kinh nghiệm làm việc và tất nhiên là tiền bạc, kinh nghiệm. Bạn bè vẫn vất vả kiếm tiền triệu mỗi tháng, bận yêu đương, bận chơi game. Khi trở về Việt Nam, tôi có thể tự tin xin liên doanh hoặc khởi nghiệp của Nhật Bản. Tất nhiên, tôi không phải dựa dẫm vào bố nữa như khi còn ở Việt Nam.
Tôi đã đọc nhiều bài báo khuyên không nên du học Nhật Bản vì cảm giác đau đớn không thể chịu đựng được. Nhưng ở Việt Nam, liệu có khó không? Ở đâu có đau khổ, ở đó có hạnh phúc, ở đâu có nỗ lực, ở đó có thành công. Đó là nó. Cuộc sống của bạn rất công bằng
Ai là người phụ nữ Việt đầu tiên lấy chồng Nhật Bản?
Sinh ra trong gia đình vọng tộc, công chúa tài sắc vẹn toàn từ bỏ lầu son gác tía để lấy chồng xa xứ. Bà được cho là phụ nữ Việt đầu tiên lấy chồng và sinh sống ở Nhật Bản.