Sự sốпg ɱoпg ɱɑпɦ củɑ bé ɫrɑi 1 ɫuổi, cɦỉ пặпg 6kg, bụпg ρɦìпɦ ɫo пɦư cái ɫrốпg ɱà ɱẹ пgɦèo kɦôпg ɫiềп cɦữɑ ɫrị
Số phận bất hạnh của đôi vợ chồng trẻ
Tròn một năm kể từ ngày cất tiếng khóc chào đời cũng là chừng ấy thời gian, bé Trần Khánh Duy (1 tuổi, ngụ xóm 4, xã Diễn Lộc, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An) phải gồng mình chống chọi với căn bệnh ung thư gan quái ác.
Bé Duy chỉ nặng 6kg nhưng cái bụng đã chiếm 2/3 trọng lượng cơ thể, như sắp nổ tung. Đầu, chân và tay bé chỉ còn da bọc xương. Da vàng, bủng beo, hơi thở gấp gáp, đứa trẻ nằm lả trên tay người mẹ, khóc không thành tiếng.
Bé Duy héo hon sau một năm chống chọi với căn bệnh ung thư gan.
Nhắc đến bệnh tình của con trai, chị Cao Thị Thảo (31 tuổi, mẹ của bé Duy) khóc nghẹn. "Gần một năm nay vợ chồng tôi chỉ biết ôm con cầu cứu khắp các bệnh viện với hi vọng giành lại sự sống cho con. Nhưng rồi bệnh tình của con ngày càng nặng thêm, héo úa dần. Giờ con chẳng còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu với bệnh tật nữa rồi".
Khối u ở bụng bé Duy khổng lồ, như sắp nổ tung.
Chị Thảo kể, bé Duy sinh ra là một đứa trẻ bình thường, khỏe mạnh. Khi 3 tháng tuổi, chị phát hiện con có một khối u nhỏ ở bụng, da vàng, sau đó vợ chồng chị Thảo đưa con đi thăm khám thì đau đớn biết được con trai bị ung thư gan.
Căn bệnh hiểm nghèo được phát hiện khi bé Duy vừa 3 tháng tuổi.
Cuộc sống của bé Duy sau đó là chuỗi ngày dài gắn bó với bệnh viện. Trải qua hàng chục đợt điều trị hóa chất, sức khỏe đứa trẻ ngày càng kiệt quệ. Khối u ở bụng ngày càng lớn dần lên, lấn át cơ thể.
Đã một tuổi nhưng đứa trẻ không thể nằm vì khối u quá lớn chấn ngang lồng ngực khiến hơi thở khó khăn. Phần lưng lộ rõ lớp xương sườn khô khốc. Vợ chồng chị Thảo phải luân phiên bồng bế cả ngày lẫn đêm để con bớt đau đớn.
Ánh mắt cầu cứu trong tuyệt vọng của đứa trẻ bất hạnh.
Bình quân mỗi bữa, bé Duy chỉ ăn được vài thìa cháo loãng xay nhuyễn và một chút sữa. Chân tay cử động một cách yếu ớt, khó khăn.
Phần lưng của bé Duy gầy gò, để lộ lớp xương sườn.
"Tôi chỉ đứng bên cạnh, nghe tiếng con thở, nhìn vào bụng to phình của con thôi đã thấy đau đớn lắm. Suốt thời gian dài con đã phải gồng mình gánh chịu. Bệnh tật hành hạ khiến tôi chẳng còn nhận ra con mình. Nó từng là một đứa trẻ bụ bẫm, đáng yêu, vậy mà...", anh Trần Văn Tứ (39 tuổi, bố bé Duy) đau đớn nói.
Hình ảnh bụ bẫm của bé Duy khi vừa phát hiện bệnh.
"Tôi không dám ngủ, sợ thức dậy không còn nhìn thấy con"
Vợ chồng chị Thảo có hai người con, trước bé Duy còn một anh trai 5 tuổi. Bốn năm trước, nghĩ hoàn cảnh gia đình khó khăn, kinh tế phụ thuộc vào hai sào ruộng và nghề phụ hồ bấp bênh nên anh Tứ quyết định vay mượn đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan.
Ngày đêm vợ chồng chị Thảo thay nhau bồng bế, chăm sóc con.
Sau ba năm xa xứ, nhờ chăm chỉ, tiết kiệm, họ trả hết nợ nần và xây được căn nhà nhỏ. Xây xong nhà cũng là thời điểm hết thời hạn lao động, anh Tứ về nước và hai vợ chồng sinh thêm bé Duy.
Từ ngày con bị bệnh, gia đình chị Thảo lâm cảnh khó khăn.
"Suốt gần một năm qua, vợ chồng tôi chỉ biết ôm con nằm viện nên không thể làm gì kiếm thu nhập. Để có tiền thuốc thang, điều trị cho con, tôi đã đứng ra vay ngân hàng, nặng lãi, người thân, bạn bè với số tiền trên 300 triệu đồng rồi. Bây giờ dù không còn khả năng vay mượn nhưng nếu vẫn còn cơ hội để cứu con, vợ chồng tôi vẫn sẽ tiếp tục cùng con chiến đấu, dù cả gia đình phải bán nhà, ra đường ở", nắm lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của con, anh Tứ trải lòng.
Khối u lấn át cơ thể, chấn ngang lồng ngực khiến đứa trẻ khó thở.
Nhìn những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi đang chập chững tập đi, tập nói, hồn nhiên trong vòng tay cha mẹ. Nhìn lại con trai mình, vợ chồng chị Thảo càng thêm đau đớn. Họ ước có một phép màu để con được sống vui vẻ, bình yên trên cõi đời.
Nghĩ đến sự sống mong manh của con trai, chỉ Thảo hướng mắt nhìn con rồi khóc nghẹn. "Tôi không dám ngủ vì sợ khi tỉnh lại không còn cơ hội để gặp con nữa. Sao số phận của con tôi lại nghiệt ngã như thế này? Giờ tôi biết làm gì để cứu con đây? Con trai của mẹ à, hứa với mẹ là con sẽ không gục ngã nhé. Mẹ không cho phép con rời xa cha mẹ. Gia đình ta sẽ tiếp tục chiến đấu con nhé".
Sự sống của bé Duy rất mong manh.
Đáp lại lời khẩn cầu của mẹ, bé Duy chỉ biết ngước khuôn mặt xanh xao, ngấm lệ như đang cầu cứu mọi người cho bé một cơ hội để sống tiếp.