Rớɫ пước ɱắɫ cảпɦ ɱẹ già sốпg lɑy lắɫ пuôi 2 đứɑ coп ɫâɱ ɫɦầп: 'Phận làm mẹ ai không xót hả chú..'
Người mẹ già và 2 đứa con ngây dại
Vào một ngày đầu tháng 6, chúng tôi có dịp ghé thăm gia đình bà Dương Thị Thót (65 tuổi), một hoàn cảnh đặc biệt khó khăn tại thôn 2, xã Trung Trạch, huyện Bố Trạch (Quảng Bình). Với nhiều người, tuổi già là để sum vầy, an nhàn bên con cháu, thế nhưng với bà Thót đó lại là những ngày tháng cơ cực.
Cơ cực cảnh mẹ già sống lay lắt nuôi 2 đứa con tâm thần
Băng qua con đường đất đầy cỏ dại, chúng tôi bước vào căn nhà cấp 4 đã xuống cấp của mẹ con bà Thót. Bên trong nhà trống hoắc không có một thứ gì đáng giá ngoài chiếc giường được kê tạm bằng mấy tấm gỗ ọp ẹp, mối mọt, vài ba cái nồi, bát sứt mẻ, quần áo, chăn chiếu phủ đầy bụi bẩn, rách nát vương vãi khắp nơi.
Phía xa góc sân, giữa cái nắng như thiêu, như đốt, người mẹ già đang còng lưng trút phần sức lực còn lại trên tấm thân già yếu để cố gắng kéo đứa con gái của mình ra khỏi cái nắng 40 độ.
Phải nhờ đến sự giúp đỡ của tôi và 2 cán bộ xã Trung Trạch đi cùng, bà Thót mới có thể đưa được đứa con gái tâm thần là chị Phan Thị Dung (SN 1980) vào nhà. Thấy người lạ, chị Dung liền hét lên rồi lao thẳng vào trong, ngồi khúm núm một góc.
Bà Thót bên 2 đứa con bị tâm thần
Bà Thót vất vả kéo đứa con gái lớn bị tâm thần ngồi giữa sân nắng nóng vào nhà.
Phía bên trong căn nhà, người con trai tâm thần khác của bà Thót là anh Phan Thế Hùng (SN 1985) thỉnh thoảng lại thét lên, đòi cởi hết quần áo và lặp đi lặp lại một hành động trong vô thức.
Khi được hỏi về tình hình bệnh tật của những người con, bà Thót bỗng lặng đi, những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gò má gầy gò, ốm yếu. Bà cho biết, chồng bà trước cũng mắc bệnh ung thư, sau thời gian chạy chữa đã ra đi vào năm 2014.
Bà Thót có tất cả 4 người con, người con gái thứ 2 lấy chồng ở Quảng Trị, gia cảnh lại khó khăn và thường xuyên đau ốm nên cũng không giúp được cho mẹ.
Anh Phan Thế Hùng, con trai bà thót cứ thét lên và hành động trong vô thức
3 người con còn lại đều mang di chứng của bệnh tâm thần, trong đó chị Dung và anh Hùng là trường hợp đặc biệt nặng. Người con trai út của bà Thót cũng bị di chứng tâm thần nhưng ở mức nhẹ nên vừa qua đã được một công ty nhận vào làm việc để giải quyết được phần nào vất vả.
“Sinh được mấy đứa con, mong sao tuổi già được cậy nhờ, ai ngờ mấy đứa con sinh ra lại bị bệnh tật, không có cách chữa trị. Giờ mẹ con cũng chỉ biết bấu víu vào nhau mà sống, ai giúp cho cái chi (gì) thì quý cái đó. Tui trước cũng bị ngã, không có tiền chữa trị, thuốc thang nên giờ chân còn bị tật, đi lại khó khăn lắm”, bà Thót buồn tủi.
Suốt hàng chục năm như thế, chưa đêm nào bà Thót được tròn giấc.
Nhìn vào cô con gái đang ngồi thu mình ngay góc sân, những giọt nước mắt đầy thương xót của bà lại trào ra. Bà chia sẻ rằng, mỗi lúc lên cơn, 2 đứa con của bà lại đuổi đánh bà hoặc đập phá đồ đạc lung tung. Có những đêm khi bà đang ngủ bất ngờ bị đứa con trai sang cầm tay bẻ ngược ra sau. Phải dỗ mãi mới chịu quay trở lại giường. Suốt hàng chục năm như thế, chưa đêm nào bà Thót được tròn giấc.
Người mẹ già Dương Thị Thót vẫn hằng ngày cố gắng, chăm bẵm cho 2 đứa con.
Nỗi lo người mẹ già
Bao nhiêu năm nay cuộc đời đẩy bà vào bế tắc, có những khoảnh khắc bà ước được chết đi để nỗi đau không còn bám riết. Nhưng nhìn 2 người con có lớn mà chẳng có khôn, bà thấy lòng xót xa, lại gồng mình mưu sinh vì sự sống của 3 mẹ con.
Bà Thót vẫn cam chịu mỗi ngày, chắt chiu từng đồng, từng cắt để lo cho con, chăm con bằng phần đời còn lại. Thế nhưng rau cháo nuôi nhau, sống bằng tình thương và cả nước mắt, sức lực của bà dường như đang dần bị cạn kiệt.
Trong lúc đang dang dở câu chuyện, đứa con trai của bà Thót bỗng chạy lao ra phía cổng. Bà Thót lại lật đật đứng bật dậy chạy thật nhanh đuổi theo đứa con trai để kéo về nhà giữa buổi trưa nắng. Nhìn theo tấm thân gầy héo của bà, chúng tôi không khỏi lo lắng, vừa thương, vừa xót đến ứa nước mắt!
“Cứ không để ý là nó đi, tìm không ra, ra khỏi nhà là tui phải khóa cửa nhốt 2 đứa lại. Nhiều lúc nghĩ cảnh con bị nhốt, la hét, khóc lóc trong nhà, phận làm mẹ ai không xót hả chú. Nhưng biết mần răng (làm sao) giờ. Tui chỉ mong còn sức khỏe để chăm lo cho chúng nó, sợ giờ tuổi già, không còn được mấy nữa, 2 đứa con dại khờ không ai lo, sống kiếp lang thang rồi chết đường, chết chợ thì tội lắm”, bà Thót gạt nước mắt.
Mỗi lúc không để ý, đứa con của bà Thót lại đi lang thang, khiến bà phải vất vả đi tìm.
Lòng thương con, tình mẫu tử vô bờ bến, bà Thót vẫn cam chịu mỗi ngày, chắt chiu từng đồng, từng cắt để lo cho con, chăm con bằng phần đời còn lại. Thế nhưng rau cháo nuôi nhau, sống bằng tình thương và cả nước mắt, sức lực của bà dường như đang dần bị cạn kiệt.
Nói về hoàn cảnh của mẹ con bà Thót, ông Nguyễn Sông Hậu, Chủ tịch Mặt trận xã Trung Trạch ái ngại cho biết, hiện tại địa phương cũng đã hỗ trợ và quan tâm, đóng góp giúp đỡ cho gia đình bà Thót. Thông qua báo Dân trí, ông Hậu cũng mong muốn bạn đọc, các nhà hảo tâm sẽ cùng chung tay, hỗ trợ. Tạo điều kiện để bà Thót có thể lo cho 2 đứa con tội nghiệp, cũng là tâm nguyện những năm cuối đời của người mẹ khổ cực này.
Cảɱ độпg cảпɦ eɱ gái gác ɫɦɑпɦ xuâп cɦăɱ cɦị ɫậɫ пguyềп ɱơ báɫ cɦáo có ɫɦịɫ
Bố ɱẹ quɑ đời, cɦỉ còп cɦị gái ɫậɫ пguyềп kɦôпg пgười cɦăɱ sóc, bà Hợi gác lại ɫɦɑпɦ xuâп củɑ ɱìпɦ ở vậy cɦăɱ cɦị. Nɦìп cảпɦ cɦị eɱ sốпg ɫroпg ɫúρ lều пuốɫ ɫừпg ɫɦìɑ cɦáo ɫrắпg ɱà lòпg ɫôi quặп lại...