NSƯT Diệu Hiền xúc động về tình tri kỷ 62 năm với NSND Bạch Tuyết
NSND Bạch Tuyết và NSƯT Diệu Hiền được biết đến là cặp tri kỷ hiếm có trong giới sân khấu khi duy trì tình bạn suốt 62 năm qua.
Mới đây, tại chương trình Ký ức vàng son, NSƯT Diệu Hiền đã tâm sự về tình bạn với NSND Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết thương tôi nhiều lắm
Hồi đó, tôi và Bạch Tuyết hoạt động ở hai đoàn khác nhau. Bất chợt, chúng tôi về chung một đoàn mà không hề quen biết từ trước. Chúng tôi rủ nhau đi uống cà phê, nói chuyện một hồi rồi quen nhau.
Bạch Tuyết và Diệu Hiền
Trong đoàn khi ấy toàn người lớn, có tôi và Bạch Tuyết đồng tuổi nhau nên chơi cùng nhau, dần dần thân thiết từ lúc nào cũng không biết.
Có một lần má bảy Phùng Há tập tuồng cho cả tôi lẫn Bạch Tuyết. Có nhiều cái Bạch Tuyết làm được nhưng tôi thì không. Bạch Tuyết sáng suốt và có học vấn cao hơn tôi nên biết nhiều, hiểu nhiều về nghĩa của câu ca.
Vì thế nên Bạch Tuyết học tuồng nhanh hơn tôi. Tôi phải hỏi han người nọ người kia xem câu này ra sao thì mới ca được. Được cái, giọng tôi lại cao hơn Bạch Tuyết nên dễ ca vọng cổ hơn.
Sau đó, tôi và Bạch Tuyết lại tách ra đi đoàn khác nhau nên xa nhau. Mỗi đứa đều được làm đào chánh của một đoàn cải lương nên không có cơ hội gặp nhau.
Chúng tôi chỉ đợi khi nào hai đoàn cùng về thành phố thì mới gặp nhau được.
Một lần nọ, chúng tôi cùng hát ở Cần Thơ nhưng khác địa điểm. Bạch Tuyết đem xe lại rước tôi tới chỗ Bạch Tuyết tập tuồng để xem rồi góp ý. Tôi ngồi dưới coi Bạch Tuyết tập từ đầu tới cuối đều hay, linh hoạt, đa dạng.
Sau này, tôi đi hát cũng có tiền, nhưng lại cho anh ba tôi mua chiếc ô tô để lái taxi, thành ra tôi không có xe riêng. Nhưng tôi cũng giao nhiệm vụ cho anh ba rước tôi và Bạch Tuyết cùng đi tập tuồng rồi lại đón về.
Có lẽ vì điều này nên đến giờ Bạch Tuyết thương tôi nhiều lắm.
Bạch Tuyết liền cầm tay tôi, ôm tôi khóc
Có lần tôi bị tai nạn bỏng nặng, tôi giấu gia đình, giấu luôn cả Bạch Tuyết vì lúc đó Bạch Tuyết đang trên đà đi lên, cần tập trung cho sự nghiệp. Tôi không muốn làm phiền Bạch Tuyết, để Bạch Tuyết phải lo cho mình.
Bởi vậy nên Bạch Tuyết không hề biết tôi bị bỏng nặng. Mỗi lần gặp, tôi đều mặc áo dài tay che hết vết thương đi.
Mãi đến khi về già, khi tôi vào viện dưỡng lão nghệ sĩ ở, Bạch Tuyết đến thăm tôi, vô tình thấy tôi để lộ cánh tay chằng chịt sẹo bỏng nên mới hỏi. Tôi vẫn giấu nhưng Bạch Tuyết nắm chặt tay tôi đòi xem bằng được.
Tới lúc ấy, tôi mới kể lại chuyện bị tai nạn năm xưa. Bạch Tuyết liền cầm tay tôi, ôm tôi khóc và trách: “Sao bị như vậy mà không nói Tuyết hay”. Tôi bảo: “Chuyện cũng đã qua rồi, không sao đâu”.
Bạch Tuyết biết tôi ở viện dưỡng lão ít được đi chỗ nọ chỗ kia nên thi thoảng cũng đem xe tới rước tôi đi chơi, tham quan đây đó.
Tôi đi hát mấy chục năm mà đâu biết nhà hàng chay ra sao, nhờ Bạch Tuyết đưa đi ăn mới biết. Tại nhà hàng chay đó, tôi được uống lại nước quả la hán sau vài chục năm, cứ tưởng không còn quả đó nữa rồi. Bạch Tuyết thấy thương quá mới bảo nhân viên gói cho tôi mấy chai nước la hán về để uống dần.
Cách đây mấy tháng, tôi và Bạch Tuyết có đi thu âm. Đang thu, Bạch Tuyết liền ra hỏi tôi: “Đứng lâu có đau không, có tê chân không?”.
Mỗi lần gặp lại Bạch Tuyết, tôi đều rất ấm lòng. Tôi mong mọi người hãy như tôi và Bạch Tuyết, tìm cho mình một người bạn tri kỷ, trút hết mọi nỗi lòng, tâm sự. Giữa tôi và Bạch Tuyết là tình nghĩa mấy chục năm.