Nô lệ tình dục trong Thế chiến II, đón tiếp 50 “khách”/ngày
Định mệnh bắt đầu vào một ngày mùa thu tháng 8.1943, khi cô bé 15 tuổi Lee Ok-seon đang đi bộ trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Hai người đàn ông lạ mặt đã chặn đầu, nhấc bổng cô bé yếu đuối và đưa về một nhà thổ quân sự trong khu vực, bất chấp tiếng kêu cứu xé lòng của Lee.
“Họ nắm lấy cánh tay tôi và lôi đi. Ngay hôm sau họ nhốt tôi vào một chiếc xe hơi và chở đến Yanjin (một thành phố Nhật chiếm đóng ở Trung Quốc, gần biên giới với Triều Tiên)”, bà Lee lần mở lại ký ức.
Trong 3 năm bị giam giữ, bà Lee buộc phải làm việc như một nô lệ tình dục thực sự cho binh lính Nhật Bản, mỗi ngày phải “tiếp” đến 50 người. Bà và 5 phụ nữ khác bị coi là “nhân lực chính” trong nhà thổ tuyến đầu của Nhật từ năm 1932 đến 1945.
“Tôi bị hãm hiếp từ năm 15 tuổi, nhiều người khác ít tuổi hơn tôi cũng buộc phải “làm việc”, nhiều khi là 40 đến 50 người một ngày. Thật là đau đớn và nhục nhã, nhiều người đã chọn cách treo cổ hay nhảy sông tự vẫn”, bà Lee nói và nhìn xa xăm về khoảng không vô định.
Có lần, Lee tìm cách trốn thoát khỏi “địa ngục” nhưng nhanh chóng bị bắt lại. “Họ đánh tôi và đe dọa sẽ giết chết nếu còn dám trốn thêm lần nữa. Họ hỏi lý do bỏ trốn. Tôi thành thật trả lời mình bị đói, bị lạnh vì không có đủ quần áo ấm và kiệt sức. Nghe xong họ chém vào cánh tay tôi, đến giờ vết sẹo vẫn hằn rõ” – bà chìa ra cánh tay trái với vệt sẹo khắc sâu trên da.
Chiến tranh Thế giới thứ 2 kết thúc cũng là lúc bà Lee và gần 200.000 phụ nữ, trẻ em gái khác được giải thoát, nhưng những gì họ còn lại chỉ là sức khỏe tồi tàn và một sang chấn tâm lý nặng nề về quãng thời gian ngục tù đáng sợ.
Cô Lee – hiện đã bước sang tuổi 87, là một trong số ít những nô lệ tình dục trong Thế chiến thứ 2 còn sống đến ngày nay. Thống kê cho thấy, từ năm 1932 đến 1945, có khoảng 200.000 phụ nữ và bé gái (hầu hết đến từ bán đảo Triều Tiên) bị ép làm nô lệ tình dục trong các nhà thổ phục vụ lính Nhật.
Giờ đây, bà Lee và 10 phụ nữ khác đang khởi kiện lên Tòa án ở California (Mỹ) yêu cầu chính phủ Nhật bồi thường 16 triệu Bảng Anh (hơn 544 tỷ VNĐ) cho những ngày đau đớn, tủi nhục trong quá khứ.
Ngoài ra, cô Lee còn muốn nhận được lời xin lỗi trực tiếp từ chính phủ Nhật vì những tổn thương đã chịu trong quá khứ. Hiện cô đang được chăm sóc tại House of Sharing, đây là Trung tâm đặc biệt dành cho những nô lệ tình dục còn sống sót, tọa lạc gần thành phố Seoul.
Sau nhiều năm bị bắt ép trong nhà thổ, sức khỏe của bà Lee bị ảnh hưởng nặng và không thể mang thai. “Tôi không nhìn thấy gì, thính giác và hàm răng của tôi cũng bị biến mất”, cô chia sẻ.
Về phía Nhật Bản, trong hai thập niên qua nước này đã từng chính thức thừa nhận trách nhiệm của mình trong việc binh sĩ khi xưa ép buộc phụ nữ bản địa làm nô lệ tình dục. Cụ thể, năm 1993, Tổng thư ký Nội các Nhật Yohei Kono đã nói lời xin lỗi, tuy nhiên đến năm ngoái, chính quyền của Thủ tướng Shinzo Abe lại yêu cầu kiểm tra lại lời xin lỗi.
Nội các ông Abe cho rằng chính phủ Nhật không có trách nhiệm trong việc ép buộc phụ nữ làm nô lệ tình dục. Tokyo cũng tuyên bố tiền bồi thường chỉ được trả cho những phụ nữ theo Hiệp ước Nhật – Hàn năm 1965.
Khi Nhật Bản trả tiền bồi thường cho Hàn Quốc về tội ác thực dân trong Thế chiến II thì Seoul lại sử dụng phần lớn kinh phí đó cho các dự án cơ sở hạ tầng chứ không bồi thường cho các nạn nhân. Điều này tiếp tục trở thành một rào cản lớn trong mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
Theo Lan Hương (Khoevadep)