Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành – Phần 2

Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành. Bước chân đầu tiên được đặt lên ở thành phố Osaka. Mọi thứ trông đều lạ lẫm, từ nhà cửa và phố xá, đến cái nhà vệ sinh ở sân bay có tiếng nước róc rách nghe cũng thật oách làm sao.

Bác nghiệp đoàn và chị phiên dịch người Việt đón về trung tâm thì có 3 anh người Việt đứng đợi sẵn ở cửa, bê đồ đạc lên phòng giúp cho 4 chị em con gái. Ở nơi xa xôi ấy, gặp được những người đồng hương thật ấm áp biết bao.

Nhữn ngày đầu đến osaka

Cuộc sống thực tế ở Nghiệp đoàn

Các anh hướng dẫn sơ qua về cuộc sống với việc học tập ở Nghiệp đoàn. Có một anh bắn tiếng Nhật với thầy như tiếng mẹ đẻ nghe sao mà ngưỡng mộ, nghe đến đâu dịch lại hết cho mấy đứa ngu ngơ mới sang. Bốn chị em – đứa học ít thì 6 tháng, đứa học nhiều cũng 9 tháng mà sao sang đây chẳng nghe được chữ nào. Rồi các anh dạy cho cách đi siêu thị, mua ở đâu thì thịt rẻ, mua ở đâu thì gạo vừa rẻ lại ngon. Cứ học xong là 7 thanh niên cuốc bộ đi siêu thị, vừa tập thể dục vừa mua đồ về nấu ăn chung. Nhưng cái ngày ấy, khi sang trong tay cầm 5 man, được Nghiệp đoàn đưa thêm 3 man tiền trợ cấp mà đi siêu thị thấy cái gì cũng đắt, tay cầm một quả hồng giá 167 yên rồi miệng lẩm bẩm nhân đôi là sang tiền việt hơn ba chục nghìn, ở nhà chắc mua được cả cân nên chẳng dám lấy, sau này đi làm có lương nghĩ lại vẫn thấy lúc đấy ngu ngơ thôi rồi.

Lớp học ở Nghiệp đoàn

Trong lớp có hội cả hội Thực tập sinh Trung Quốc và Indonesia nữa. Toàn đàn anh, chị có tuổi mà lại hay bị 7 đứa người Việt dắt mũi (người Việt mình ra ngoài tinh ranh lắm, còn mấy anh bạn Trung Quốc tưởng to mà chẳng biết võ đâu. Hết dậy tiếng Nhật “bậy” đến tiếng việt “nhố nhăng” mà nghe theo răm rắp rồi bắt chước. Nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật “bồi” kết hợp múa võ chân tay để sao cho đối phương hiểu. Sau giờ học cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau làm nem rán, sủi cảo, tối đến soi đèn đi bắt trộm cua ở ao nữa cơ kaka. Một tháng “ăn chơi” biết bao kỉ niệm vừa vui vừa nhớ.

Rồi thời gian học tại Nghiệp đoàn cũng hết 1 tháng, 4 chị em chia tay những người còn ở lại. Hẹn cô giáo một ngày trở lại sẽ đãi cô một đĩa nem rán ra trò.

Chào đón khi về làm việc tại công ty

Chào đón khi về làm việc tại công ty

Bay từ Osaka về Fukuoka, tiếp tục đi xe buýt về Kagoshima – nơi biệt đội nhà gà chào đón!

Chia sẻ: Đỗ Hương/ Group Nhật Bản chờ tôi nhé 

Link gốc: https://www.facebook.com/groups/nhatbanchotoinhe/permalink/3137423622985871/

Tags:
Hạnh phúc không phải nhà cao cửa rộng, mà là trong nhà có bao nhiêu tiếng cười

Hạnh phúc không phải nhà cao cửa rộng, mà là trong nhà có bao nhiêu tiếng cười

Vì sao khi đã có trong tay tất cả: Tiền bạc, vật chất, địa vị nhiều người vẫn không thể hạnh phúc? Lẽ nào hạnh phúc lại xa xôi đến thế sao?

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất