Hɑi ôпg cɦáu ɱò cuɑ bắɫ ốc, sốпg ɫroпg đói kɦổ quɑ пgày: 'Tôi sợ cɦáu ɫɦấɫ ɦọc, cuộc đời lại ɫăɱ ɫối'
Thôn 2 Phú Đa, xã Công Lý, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam mới dỡ lệnh phong toả được 2 tháng nay. Cuộc sống người dân đang dần trở lại bình thường, thế nhưng với ông Tạ Văn Trường (62 tuổi) và cháu Tạ Văn Minh (5 tuổi), nỗi khó khăn vẫn kéo dài chưa biết đến bao giờ mới kết thúc.
Hằng ngày Minh theo ông đi mò cua, bắt ốc kiếm sống
Đặt xô nhựa màu trắng tự chế xuống đất, bên trong lèo tèo vài con cua, ông Trường thở dài. Cả một ngày dầm mưa dãi nắng, hai ông cháu cũng chỉ kiếm được chút cua về nấu canh. Đôi tay ông đã chẳng còn được như trước kia, bởi căn bệnh phong tê thấp hành hạ, ông không nhanh nhẹn lao động được bình thường.
Nhắc tới hoàn cảnh gia đình ông Trường, người dân trong thôn ai cũng thấy xót thương. Con gái ông, chị Tạ Thị Hậu (SN 1999) vốn bị thiểu năng trí tuệ. Cách đây 5 năm, với thần trí không tỉnh táo, chị đã mang bầu rồi sinh ra một bé trai. Ông Trường đặt tên cháu là Tạ Văn Minh với hy vọng cuộc đời cháu sẽ tươi sáng hơn.
Thương cháu ngoại sinh ra chịu thiệt thòi so với bạn bè cùng trang lứa, ông dành hết tình yêu thương cho cháu, Gia đình ông vốn rất nghèo, chỉ có khoảng 3 sào rưỡi ruộng khoán để cày cấy kiếm chút gạo. Song dù khổ cực đến mấy, ông vẫn cố gắng lo cho Minh được ăn no.
Ở độ tuổi xế chiều, ông Trường vẫn nhận làm thuê đủ việc, vất vả mưu sinh với mong muốn đủ tiền cho cháu đi học mẫu giáo. "Tôi sợ cháu thất học, cuộc đời lại tăm tối", ông thật thà chia sẻ.
Đến tuổi bắt đậu nhận thức, Minh hỏi ông ngoại "Bố con đâu?". Chẳng biết giải thích thế nào, ông chỉ ôm cháu vào lòng, tìm kiếm một lời nói dối.
Tháng 2/2021, do tâm lý không ổn định, chị Hậu bỏ nhà đi biệt tích. "Ngủ dậy không thấy mẹ đâu, thằng bé khóc rất nhiều, đòi ông đi tìm mẹ. Tôi chẳng biết làm thế nào, đau lòng vì con, giờ lại thương cháu vô cùng. Chỉ sợ nhỡ con gặp phải người xấu...", ông Trường nghèn nghẹn.
Sau ngày con gái bỏ đi, gánh nặng càng đè nặng lên vai ông. Vợ qua đời, cháu ngoại còn quá nhỏ, ông không thể để cháu ở nhà một mình, sợ xảy ra điều chẳng may. Bản thân tuổi cao sức yếu, ông cũng không làm được việc gì nặng nhọc. Có những tháng thiếu thốn, ông Trường buộc lòng phải vay mượn họ hàng để trang trải thêm. Điều khiến ông an ủi là Minh dù ít tuổi nhưng bắt đầu hiểu chuyện, không đòi hỏi, nhõng nhẽo ông điều gì.
Sau khi địa phương dỡ phong toả, ông Trường càng cố gắng để lo cho cháu không bị đói. Thế nhưng đôi mắt đã mờ, chân tay chậm chạp, đau đớn do bệnh tật, ông vất vả đến mấy cũng chẳng lo nổi. Quần quật cả ngày trời, bữa cơm của hai ông cháu cũng không tươm tất hơn.
Điều ông Trường lo lắng là sau này nằm xuống sẽ không ai lo cho cháu Minh
Điều duy nhất ông Trường lo lắng là sức khoẻ đang yếu dần, sợ rằng khi nằm xuống sẽ không ai chăm lo cho Minh. Ông Nguyễn Đình Thắng, Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc xã Công Lý chia sẻ: “Hoàn cảnh ông Trường và cháu Minh rất đáng thương. Các con ông đều lỡ dở, khó khăn, không ai lo được cho bố. Mẹ của Minh không tỉnh táo, đã bỏ nhà đi nhiều tháng nay. Địa phương cũng hết sức quan tâm nhưng cũng chỉ được phần nào. Rất mong các nhà hảo tâm hỗ trợ hai ông cháu".
Câu cɦuyệп cɦiếc пóп lá rácɦ: Đằпg sɑu đó cɦíпɦ là ɫìпɦ yêu ɫɦươпg giữɑ пgười với пgười
Đâu пgờ Có пgày 30/4 – Có ɫɦời “Bɑo cấρ”!