Du học sinh – vừa đi học, vừa đi làm bạn có thấy cực không?

Tôi sẽ cho các bạn 2 ví dụ của chính bản thân mình về vấn đề này và 2 ví dụ này nó đã xảy ra xuyên suốt trong 2 năm học của tôi.

1/ Khi tôi mới qua thì như các bạn nào có xem vlog của mình chắc biết tôi có việc làm part-time ngay sau 10 ngày đến Canada. Ở giai đoạn này thì thật sự rất cực cho mình vì suốt mấy tháng liền là mình cứ phải sáng cỡ 6-7g sáng dậy chuẩn bị đồ ăn nấu nướng các thứ rồi đi học, đi học đến trưa thì ăn vội xong lại vô học tiếp, đến chiều thì đi 2 bus qua chỗ làm của mình rồi ăn vội xong vô làm luôn. Khoảng thời gian đó là chỗ làm của mình rất rất là xa, các bạn tưởng tượng là mỗi ngày đi làm mình phải đi 2 bus mất tổng cộng 1.5 tiếng lúc đi và 1.5 tiếng lúc về. Vậy thì chuyện gi sẽ xảy ra? Đó là ngày nào mình đi làm thì cũng đều về nhà lúc 0g sáng cả, rồi bắt đầu tắm rửa ăn chút gi đó thêm xong là cỡ 1-2g sáng rồi, sau đó thì 1 là học bài 2 là dẹp hết đi ngủ. Dĩ nhiên sẽ có những thứ mình phải chịu hơn nữa đó là mùa đông chờ bus rất lâu, có khi bus nó ko đến luôn là phải chờ chuyến tiếp theo có nghĩa là mình phải đứng ngoài trời đông cả tiếng đồng hồ để chờ bus cũng có, tay mình có khi nứt nẻ bật máu ra luôn, 2 lỗ tai thì lạnh rát như ai đang cứa vào tai mình vậy, mình nghĩ bạn cứ đứng thử ngoài trời mùa đông cả tiếng đồng hồ sẽ biết chuyện gi xảy ra với cơ thể bạn…

Kết quả hình ảnh cho Du học sinh vừa học vừa làm có cực không?

Hơn nữa, vì đi xa như vậy và tan ca lúc nào cũng cỡ 10pm hoặc hơn hết, mà các bạn cũng biết là buổi tối bus nó hay bị điên xíu là nó trễ hay sớm thất thường nên có khi ra xong bus chạy đi mất phải chờ chuyến sau nửa tiếng hay 1 tiếng mới có, mà hàng quán đóng cửa hết rồi phải đứng ngoài trời lạnh tuyết này kia để chờ, có khi cũng ráng chạy theo bus bay ra đường chặn đầu xe nó (mình biết là chơi ngu nha và đừng ai làm theo nha) để bắt nó dừng lại giữa đường để mình kịp về trước khi hết bus hoặc có khi mệt quá lên bus ngủ quên cái đi lố nên trễ lắm là 1g sáng về đến nhà, dù tuyết hay ko thì cũng vậy. Ngoài ra, đi làm thì đương nhiên stress đủ điều hết, làm sai hay làm lộn sẽ bị la, mắc lỗi gi có thể phải tự lấy tiền mình ra để bù vào (vdu bưng đồ ăn lộn bàn thì tự bỏ tiền ra mà ăn món đó), phải nhanh và phải chính xác (1 ca 4-5 tiếng thì 1 mình mình chạy bưng đồ ăn cho khoảng 250- 300 người là chuyện như cơm bữa) rồi lên trường thì đi học cũng stress này kia nhưng vẫn cố gắng phải cân bằng mọi thứ từ nấu ăn, học bài đến đi học rồi đi làm.

2/ Khoảng thời gian sau lần thực tập thứ 1 của mình thì mình bắt đầu ôm show nhiều hơn nữa để mình thử xem mình chịu được cỡ nào. Bạn nào xem youtube vlog trước của mình thì chắc các bạn đã được thấy 1 cái lịch trình tiêu biểu 1 ngày của mình ra sao rồi đúng ko? Mình sẽ copy paste lại ở đây:

6:30am: dậy vệ sinh cá nhân nấu ăn chuẩn bị bữa trưa mang đi học

8am: đi học 2 xe bus mất 45-50p (kể cả mùa đông)

9am-11am: học 11am-1pm: đi làm ở International Office (văn phòng sinh viên quốc tế)

1pm-1:30pm: ăn trưa vội 1:30pm-3:30pm: làm Leader cho volunteer (làm tình nguyện) ở trường (tuỳ ngày làm leader cho 1 hoặc 2 volunteer)

3:30pm-4:30pm: họp mặt với leader của vài team trong event của mình (mình làm leader event cho ng VN)

4:30pm-5pm: ăn tối vội

5pm-6pm: đi 2 bus qua chỗ làm ban đêm

6pm-11pm: đi làm part-time đúng ngành mình học

0g sáng: về đến nhà như cũ

Phải nói là khoảng thời gian này mình đã mạo hiểm nhận rất nhiều trách nhiệm và phải quản lí sao cho mọi thứ đi đúng hướng mình muốn từ event cho đến cuộc sống học tập làm việc cũng vậy. Lúc này thì mình vừa đi làm khoảng 30-35 tiếng/tuần rồi làm leader event, làm president cho Vietnamese club, leader cho volunteer rồi đi giúp người này người kia về tìm nhà, sửa resume, lừa đảo, quấy rối tình dục, etc…nói chung rất nhiều thứ và dĩ nhiên, mình vẫn phải học nữa nhưng có lẽ mình ko còn quá chú tâm hay có nhiều thời gian cho việc học nữa. Nhưng dĩ nhiên là nó cũng nằm trong sự tính toán của mình (mình làm cái gi cũng có tính toán đường đi nước bước cả chứ ko phải cắm đầu mà làm ko biết suy nghĩ), mình có thể ko chú tâm việc học nhưng bù lại mình có rất nhiều thứ khác: có tiền, có rất nhiều mối quan hệ vì gặp gỡ cũng như quản lí rất nhiều người, rất nhiều team làm việc cùng mình dưới sự lãnh đạo của mình, có kinh nghiệm việc làm hay những kinh nghiệm tổ chức event này kia, giúp đỡ dc rất nhiều người trong cuộc sống, etc.

Đương nhiên là ko có gi suôn sẻ, mình cũng stress rất nhiều vì học lúc này ko hề dễ mà lại là học kì khó nhất của ngành mình trong 2 năm học của mình nữa chứ, rồi đương nhiên khi làm leader sẽ có rất nhiều thứ xảy ra khi mình phải quản lí và làm việc cùng khoảng 40 con người cho event các thứ cũng như volunteer, vdu như là xung đột, bất đồng suy nghĩ, trễ deadline, sự cố, etc. cho nên cái đầu mình lúc nào cũng căng như gi vì mình lúc nào cũng nghĩ đến và luôn chuẩn bị sẵn sàng trước mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra để đối phó cho kịp thời, nên ai làm việc với mình thì mình ít khi giải thích lắm, mình chỉ giải thích với các leader của từng team nhỏ thôi nhưng nếu có người nào hỏi mình thì mình hoàn toàn có thể nói được là tại sao mình làm theo hướng đó, nguyên nhân nào và cách giải quyết là gì, mình đều trả lời được để người khác tin tưởng làm việc cùng mình vì mình đã tính đến việc ng khác có thể bắt bẻ mình rồi!

Như các bạn đã thấy là ở đây mình không chỉ chia sẻ về giữa đi làm và đi học không thôi mà còn là làm những thứ khác như volunteer hay tổ chức event hay cân bằng trong cuộc sống nữa. Dĩ nhiên việc nào cũng có cái giá của nó cả, bạn ko thể làm mọi thứ hoàn hảo dc nhưng hãy làm mọi thứ ở mức chấp nhận được và phụ thuộc vào mỗi người sẽ chọn ưu tiên việc nào hơn. Ví dụ như mình đi, lúc giai đoạn đầu mình chưa quen việc học lắm nên mình sẽ ưu tiên việc học hơn nên dù mình đi làm này kia cực như vậy nhưng 2 học kì đầu của mình đều được gpa 4.1/4.2 và 4.0/4.2. Nhưng sau này mình ko quá ưu tiên cho việc học nữa vì mình biết điểm mình đã cao sẵn rồi nên có thấp xíu cũng kéo lên được và cũng đến lúc mình phải có nhiều mối quan hệ hơn nữa, mình phải được biết đến nhiều hơn nữa, mình phải có nhiều kinh nghiệm việc làm cũng như kiến thức đời sống nhiều hơn nữa, phải có gi đó nổi bật hơn nữa (cụ thể là mình có học bổng, có nhiều chứng chỉ volunteer, có nhiều reference để đưa vào resume, quen thân nhiều ông lớn có thể giúp mình có job, tham dự nhiều sự kiện của trường và ngành hơn và chỉ ai quen biết dc mời mới vào dc để tìm thêm mối quan hệ, etc.) và mình nhận ra lúc đó đã là học kì 3 rồi thì cũng gần tốt nghiệp rồi, mình phải tìm cách có gi nổi bật hơn người khác, đi nhanh hơn người khác trước khi người ta kịp nhận ra thì mới mong có việc làm khi ra trường sớm được.

Kết quả hình ảnh cho part time in Canada

Dĩ nhiên, áp lực lắm chứ, lúc nào cũng bận rộn, lúc nào cũng tính toán đường đi nước bước sao cho đúng và an toàn mệt lắm chứ, có sai hay thất bại thì phải đứng dậy liền, cắn răng mà cố gắng đi tiếp và làm lại cho đúng chứ ko được chần chừ vì chậm 1 chút thôi là người khác sẽ vượt lên liền…Cách tốt nhất chỉ là mình lúc nào cũng phải nghĩ là phải đẩy giới hạn của bản thân lên cao hơn nữa, ko được bỏ cuộc hay nản, như các bạn thấy mình đã trải qua rất nhiều thứ (ở trên chỉ là kể tóm tắt thôi nha chứ ko phải 2 năm chỉ có nhiêu đó nha), nhiều khi về đói rã người nhưng ko có gi bỏ bụng, nhà ko còn gi ăn, quán nào cũng đóng cửa rồi đói và mệt quá mờ mắt đi lộn bus nữa chứ xong nó lại chở mình đi xa nhà hơn nữa, lúc đó khuya rồi chỉ muốn quỵ xuống tại đó mà khóc mà hỏi sao số mình khổ quá, sao mình lại tự đẩy mình vào tình huống như vậy trong khi ở Việt Nam kiếm tiền sướng hơn nhiều mà nhưng vẫn phải cố mà lết về không được khóc hay kể lể, phải câm miệng mà đi tiếp, phải cố gắng hơn nữa không được bỏ cuộc, đi làm đi học stress quá bệnh tật cũng không nói ai vì tính mình thích tự làm tự chịu tự xử lí hơn là kể lể với người khác…Ngoài ra, mình chưa kể đến việc nhiều bạn qua đây làm chui bị chủ đối xử tệ bạc, chửi bới nhưng vẫn phải cắn răng mà làm và đi học thì mình thật sự rất xin lỗi vì các bạn đó phải chịu như vậy….

Tóm lại, dù thế nào đi nữa thì mỗi người cũng phải cố gắng mà vươn lên, cố gắng mà phát triển và đẩy giới hạn của bản thân lên nữa. Ngày hôm nay ko chịu được khối lượng công việc đó nhưng không được bỏ cuộc, ngày hôm sau nhất định phải mạnh hơn, khoẻ hơn, bền hơn nữa; ngày hôm nay cực quá thì hôm sau phải cố mà quen với áp lực đó; ngày hôm nay đạt công việc này hay thành tựu này thì hôm sau phải khá hơn như vậy, đạt được cao hơn như vậy và đừng bao giờ nản, kể lể hay hài lòng quá sớm với những gi mình đạt được (cũng giống như việc hôm nay bạn nghèo phải ăn mì gói nhưng hôm sau bạn phải cố mà khá hơn để được ăn cơm ăn hải sản chẳng hạn)… Đừng bao giờ từ bỏ, cơ thể bạn có mệt nhưng chỉ là tạm thời thôi và nó hoàn toàn có thể quen với những cái cực đó nếu bạn chịu giữ sức khoẻ và cố gắng hơn nữa. Mình làm được thì bạn làm đựoc, miễn bạn chịu khó phân chia thời gian ra hợp lí 1 xíu, biết việc nào nên làm, việc nào thừa ko cần làm trong ngày.

Dĩ nhiên cái gi cũng có cái giá của nó cả, bạn muốn có cái này thì phải hi sinh cái khác giống như ngủ ít lại, không có thời gian để bồ bịch hay duy trì 1 mối quan hệ, etc. Nhưng tin mình đi, những gi bạn đạt được trong sự nghiệp của bạn còn quý giá hơn nhiều vì bạn phải nhớ mục tiêu lớn nhất của bạn khi qua đây là gì. Mình nói từ học kì 3 là mình không chú tâm việc học lắm nhưng dĩ nhiên mình vẫn giữ cho điểm của mình ở mức chấp nhận được và đủ nổi bật khi đi xin việc nha, mình vẫn được gpa 3.9/4.2 trung bình cả 2 năm đi học khi ra trường nên mình nghĩ mức này là đủ để ra giang hồ rồi, quan trọng là bạn biết bạn đang làm gì mà thôi. Dù mình bận rộn và cực như vậy nhưng các bạn có biết lúc nào thì mình có thể thở phào nhẹ nhõm dừng lại mọi thứ và thư giãn nhiều hơn, dành thời gian cho bản thân hơn 1 chút ko? Đó là khi mà mình đặt bút kí xác nhận mình có việc làm fulltime sau khi ra trường và khi đó là mình sẽ học xong ra trường vào tháng 4 nhưng mình đã kí với chủ doanh nghiệp trước 2 tháng rồi người ta đợi mình học xong thì đi làm cho người ta thôi. Đó là lúc mình ngưng tất cả hoạt động lại nghỉ ngơi nhiều hơn vì mình nghĩ dù bạn có cố gắng ra sao thì cái việc bạn có việc làm sau tốt nghiệp hay không mới là cái kết quả ai cũng mong đợi nhất.

Vì vậy, các bạn cứ cố gắng hết sức, năng động tích cực không ngừng để tìm những cơ hội cho mình nhé. Mọi thứ đều sẽ được đền đáp xứng đáng nếu bạn thật sự cố gắng hết mình và không có gì là vô ích cả, mồ hôi hôm nay bạn bỏ ra thì bạn sẽ nhận được trái ngọt sau này sớm thôi. Đừng nản, đừng bỏ cuộc, đẩy bản thân mình lên những giới hạn mới, biết mình nên làm gi là đúng, đừng sợ thất bại mà cứ dấn thân vào làm, ngã thì đứng dậy và luôn tin vào những dự định, mục tiêu cũng như những việc mình đang làm các bạn nhé!

Chúc các bạn thành công! Không có công thức cho sự thành công, bạn là người tạo ra công thức đó!

Nguồn: cuocsongngaynay24h.com

Tags:
Mua sách và truyện tranh cũ giá rẻ ở Nhật với Book-Off

Mua sách và truyện tranh cũ giá rẻ ở Nhật với Book-Off

Ở Nhật, giá sách báo và truyện tranh mới khá cao so với túi tiền của du học sinh Việt Nam. Nếu như bạn muốn mua truyện tranh và sách báo cũ giá rẻ thì bạn có thể tham kháo chuỗi cửa hàng Book-Off có mặt ở trên toàn nước Nhật

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất