Dậy đi cháu ơi… Hết giờ tàu chạy rồi!
Là mỗi buổi sáng thức dậy tự hỏi mình đang ở đâu và sắp làm gì? Nhìn ra cửa sổ thấy sương lạnh buốt và biết mình có một ngày dài để chiến đấu. Nghe tiếng mình nhỏ nhẹ trong lòng: Ráng lên nào, sống vì tương lai.
Là đeo ba lô trên lưng, hộc tốc chạy cho kịp tàu, đang lo kiểm tra đầu giờ mà đầu đang nghĩ chiều nay mấy giờ phải đi làm.
Là bật khóc ở trong lòng, khi nghe thầy cô nói mà chẳng thể hiểu nổi, vẫn biết là trách mình khi trước ở nhà không chịu học thêm vốn từ, để bây giờ ân hận quá mà mắt thì cứ díp lại trong lớp học.
Là 1h đêm mới về đến nhà, tắm vội vàng, nấu vội vàng, ăn vội vàng…Vậy mà cũng 3h đêm mới đi ngủ!
Là gió. Gió thổi đi hết những nhọc nhằn, xót xa nơi đất khách quê người. Và gió cũng thổi hết những điều đẹp đẽ, ảo mộng khi ta tưởng tượng về Nhật bản. Gió chỉ thổi đủ khi nước mắt ta đã khô và con tim ta đã lạnh.
Là một buổi trưa học xong vội vàng cập rập nuốt trôi miếng bánh, uống nhanh miếng nước để kịp giờ đi làm. Chạy kịp tàu rồi ta chợt nghĩ thế nào là Đủ? Chỉ thấy như mình đang sống tạm, sống cho, sống hộ…để sau này được sống Đủ???? Rồi nghe thất thoát đâu đó du học sinh đột quỵ vì làm việc quá sức mà đau đớn lòng. Rồi sợ,sợ,sọ mình cũng bị như thế thì hoàn cảnh sẽ như thế nào rồi khóc.
Là nhớ cơm trắng với cà, nhớ bát canh cua mẹ nấu. Chỉ tiếc khi ở nhà mẹ có nấu đơn giản, mâm cơm không có gì thì chê bai, lại cứ thích ăn KFC, đi ăn hàng. Để rồi nhìn menu mà thấy nhớ món mẹ nấu quá mẹ ơi!
Là những ngày tháng mới bắt đầu làm quen với công việc nó thật sự rất vất vả, vì khối lượng công việc rất nhiều với tính cường độ cao trong công việc nữa mình cảm thấy rất là áp lực vì chưa quen với nó, đặc biệt hơn là tính kỉ luật, tin thần thép của người Nhật mình cảm thấy nó rất nghiêm khắc và điều đó làm mình cảm giác căn thẳng vô cùng vì tính mình cũng từ nào chưa có như vậy. Sau vài tháng dặn mình rằng cố gắng, phải thật sự cố gắng học hỏi và chịu đựng để vượt qua tất cả để nghĩ về cuộc sống sao này mình có một tương lai tốt đẹp hơn ở hiện tại mà cố gắng mỗi ngày, sau vài tháng mình cũng quen dần với nó, tính kĩ luật, tin thần thép, và luôn tập cho mình phải luôn học hỏi để làm tốt hơn mỗi ngày.
Sau khi đẩy chiếc xe đạp ra chuẩn bị đồ để về, với trên xe còn thêm một bịch gạo 2kg,một hộp mi soba,và ít quà của công ty gửi, chạy xe ra được một tí thì bánh xe lại bị lũng phải cuốc bộ hơn 7km mới về tới nhà hình như cũng khoảng hơn 1h,trong chuyến đi đó tuyết rơi, gió mạnh cảm giác rất lạnh, lạnh đến nỗi chỉ muốn về nhà thật nhanh để vào cái chăng đắp mình lại và ngủ một giấc cho ngon. Nhưng đó chỉ là điều mong muốn, còn thực tế là phải cuộc bộ với chiếc xe hơn 7km phía trước để về trong trời lạnh buốc giá đó, mình vừa đi vừa cười lại vừa nghĩ đều mà ngày hôm nay mình làm được thì sao này có nhiều khó khăn hay như thế nào cũng không bao giờ làm mình chùng bước, vượt qua nó là lựa chọn duy nhất của mình để nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp hơn sắp tới. Cứ thế bước đi,bước đi,..rồi ngẫm nghĩ lại cuộc đời về cha mẹ ở quê nhà mà hiểu được cuộc sống này phải vất vả như thế nào mới có được niềm vui và hạnh phúc. “Không bao giờ bỏ cuộc – Tiến Lên phía trước là lựa chọn cuối cùng vì ngày mai tươi đẹp hơn”
Tôi đã học được nhiều điều từ đất nước ấy,…Thay vì một đoá hoa nở rộ luôn đẹp đẽ và thơm ngát, thì người nhật họ đã dạy cho mình rằng cuộc sống này giống như loại “Cỏ Dại” mùa đông nó vùi mình vào lớp băng tuyết lạnh giá. Và mùa xuân thì luôn vươn mình lên để đâm chồi mạnh mẽ .Có vô vàn người bạn kêu rằng, sang Nhật cày như Trâu – Nhật Bản với chén cơm chan đầy nước mắt, điều đó cũng đúng khi mình ở một nơi đất khách quê người. Nhưng mấy ai biết được, khi mình làm việc cùng họ mình mới hiểu được phần nào – Người Nhật họ xây dựng được đất nước họ như ngày hôm nay, nền kinh tế đứng thứ 3 thế giới, các ngành về Ôtô, Robot,Điện Tử,…lại xuất sang nhiều nước và được cả thế giới tin dùng vì chất lượng của nó,nhiều người luôn coi trọng nền Văn Hóa của Nhật mà học tập,… Vì Họ đã sẵn sàng làm như “Trâu” từ rất lâu rồi. Họ nói với mình rằng, chưa có một loại Thành Công nào được làm nên từ nệm ấm chăng êm cả, tất cả phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt và thậm chí còn bằng máu nữa…..(Với sự đau thương nhất của 2 quả boom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki.)
Nhật Bản Không cho Mình tiền – cũng không cam kết Tương Lai tươi sáng cho mình. Điều mà nước Nhật có thể mang lại cho mình là một “môi trường khắc nghiệt và đỉnh cao của nguyên tắc” đi làm đúng giờ, làm việc cật lực cho dù 1s cuối cùng với 100% công sức. Ở Việt Nam giường là nơi để ngủ còn ở Nhật giường nó thật xa xỉ đối với tụi mình,vì một ngày giành cả 10 mấy tiếng ở công ty nên chỉ là những góc nhỏ hay là chỗ nào có thể tựa lưng được cũng là những giấc ngủ trưa cho khỏe người hơn để buổi chiều làm tiếp.
Tuổi trẻ là để đi là để làm là để tích lũy và trải nghiệm về cuộc đời này. Đừng bao giờ chọn cuộc sống hay công việc an nhàn vào những năm tháng còn có thể chịu đựng được cực khổ nhé các bạn.
Theo: vietkieumy.123
Chia sẻ của một du học sinh Việt: Người dân Nhật Bản thậm chí còn tử tế hơn những gì sách báo viết về họ
Chia sẻ của một du học sinh Việt: Người dân Nhật Bản thậm chí còn tử tế hơn những gì sách báo viết về họ 2020-05-24 10:18 Rất nhiều môn học lần đầu được khám phá, người Nhật lịch sự hơn cả tưởng tượng, khung cảnh khắp nơi…