Câu chuyện của TTS Việt bị cho về nước sớm khiến ae tại Nhật bừng tỉnh
Tôi đang ngồi tại nhà ga, nhìn qua cửa kính là những hạt mưa rả rích. Đoàn người qua lại liên tục, tâm trạng vội vã ùa về
Ngày mai, có thể tôi sẽ lên máy bay để trở về quê hương. Phải nói lời chào tạm biệt nơi này sớm, quả thật đó là điều tiếc nuối. Nơi đây, cảnh đẹp của thiên nhiên; những cánh hoa đủ màu sắc ở mọi nơi; không khí trong lành, yên tĩnh, đường phố sao sạch sẽ và an toàn đến thế? Những cửa hàng tiện ích, trung tâm mua sắm, khu ẩm thực,.v..v… Những con người vội vã nhưng lúc nào bạn cũng thấy họ vui vẻ, dường như chẳng hề có muộn phiền. Những ông, bà cao tuổi vẫn có thể lái xe bon bon trên đường,… Tôi đã thích từ những cái nhìn đầu tiên
Trước khi bước chân tới Nhật, mỗi người đều đã vạch ra cho mình mục tiêu riêng và tôi cũng vậy. Tôi tự tạo cho mình cơ hội thứ hai làm lại tuổi trẻ đã bị lãng phí, có thể học hỏi được nhiều kinh nghiệm, trải nghiệm và tương lai tốt hơn sau này nhưng… Sự thật là người tính không bằng trời tính
Các bạn thấy hướng đi của tôi cũng có vẻ hợp lý đấy chứ? Chỉ là tôi không tìm hiểu kỹ bước đi của mình mà vội vàng chọn TNS để theo rồi lỡ bước xa cơ đỗ đơn hàng xây dựng tại tỉnh nằm top lương thấp nhất cái đất nước mặt trời “lặn” này. Ấy vậy mà vẫn khát khao lắm chứ, quyết tâm lắm chứ!! Dù có chậm tư cách, có chút nản lòng và buông bỏ, vẫn cố gắng đợi rồi xách vali lên…ta đi thôi
Về cuộc sống khi về làm việc tại công ty tiếp nhận
Sẽ chẳng phải so đo hay tính toán gì nếu chúng tôi được công ty thuê hay cho ở trong nhà hay căn phòng “như người ta”. Chúng tôi được sắp xếp ở trong 2 cái container ghép lại, nằm cạnh công ty cùng với đồ đạc trong phòng là 1 nồi, 1 chảo, 1 bếp điện từ, 1 lò vi sóng, 1 tủ lạnh, 3 giường như 3 cái nôi cho trẻ mới lớn, 1 bàn sưởi chân, 1 tivi 32 intch cũ và siêu lồi như cái thời khoảng những năm 2005 ở VN mà chỉ có mỗi 3 kênh (mục đích để làm cảnh) và một số vật dụng lung tung như vài cái bát con, đũa,… Sau này được lò sưởi chạy bằng dầu nhưng bốc mùi và mua dầu tốn kém nên chúng tôi cũng đặt trang trí nốt, mặc dù hơi tốn diện tích. Nếu muốn đi vệ sinh, bạn có thể vòng qua bên hông văn phòng của cty có nhà vệ sinh công cộng nho nhỏ và chẳng thể yêu thương nổi, thậm chí nước đầy tràn cả tháng không thấy hút làm hương thơm lan toả sang cả căn phòng đang ở. Nếu bạn muốn đi tắm? Xin mời ghé vào kho của cty, nhà tắm nằm cạnh chỗ để xe và điều quan trọng nhất là bình nóng lạnh cần dầu để sử dụng. Vì muốn tiết kiệm thêm chút nữa mà chúng tôi không mua dầu, tắm nguồn nước mát lạnh hơn hai tháng nay. Có trải qua được mùa đông tại căn phòng này, tôi mới thấy khả năng chịu đựng của con người trước thời tiết tốt đến thế nào. Những bức tường dường như chỉ có một tác dụng duy nhất là chắn gió; vòi nước đóng băng mỗi khi nhiệt độ xuống và không hề có nước nóng; mùi thức ăn kèm một chút mùi của thùng rác hoà quyện vào nhau, bay khắp phòng mỗi khi sử dụng mặc dù có chiếc quạt gió bật sẵn. Quanh công ty chúng tôi, những đơn hàng khác ở nơi người ta gọi là nhà và tiền nhà chỉ mất trung bình 1,5man/tháng, còn chúng tôi chỉ hơn có 5sen thôi mà!
Tôi thường gọi nơi tôi ở là “ổ chuột”
Về công việc
Khi mới về cty, chúng tôi được gd đưa đi shopping chính hiệu. Lượn khắp các cửa hàng để chọn đồng phục và chỉ tiêu hàng đầu vẫn là rẻ nhất. Suốt mùa đông, những ngày lạnh nhất, chúng tôi được trang bị đôi giày vải mà phải nói là tuổi gì đòi so sánh với giày bệt thương hiệu “thượng đình” tại Việt Nam mà có giá trị tận 1sen. Những cái buốt thấu xương mặc dù trang bị ba đôi tất dày nhất; gót chân, bàn tay nứt nẻ. Những buổi sáng sớm chuẩn bị đồ ăn, tối về thay phiên nhau tắm giặt, rồi những hôm quên không đặt cơm sẵn, chuẩn bị đồ ăn nhưng quên không mang lên xe, mở hộp cơm ăn trưa nguội lạnh như cơm thừa,… Và… bắt đầu những ngày làm việc từ thoải mái, cẩn thận, chú ý cho tới những việc được phép làm hay không, ….Tôi chợt hiểu rằng: không phải mình biết làm, muốn làm đều được. Với sempai người Nhật ở cty này, họ quý ai thì kể cả bạn có không nhớ công việc, không biết hay làm sai,…thì họ cũng sẽ nhiệt tình hướng dẫn, tin tưởng và bỏ qua cho bạn. Thật tiếc rằng tôi không nằm trong số đó. Tôi đã cố gắng làm tốt công việc trong khả năng có thể, cố gắng không lặp lại những sai lầm từ trước để hoàn thành công việc tốt nhất vì tôi luôn quan niệm “làm việc bằng cái tâm của mình”; thế nhưng khoảng cách giữa tôi và họ càng ngày càng xa, mặc dù tôi có làm đúng hay sai thì người thiệt thòi vẫn là tôi. Những ánh mắt, điệu cười, lời nói đó đã từng làm tôi sợ. Tôi đã gắng nhẫn nhịn, tiếp tục làm việc để gửi tiền về cho gia đình nhưng mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ. Họ dùng đủ chiêu trò với tôi vì vậy bản thân tôi không cho phép mình tiếp tục nữa
Về con người
Tôi chợt nhận ra những người Nhật xung quanh mình họ tốt, họ niềm nở và sẵn sàng giúp đỡ mình trừ những người Nhật trong công ty này nhưng thực chất ngoài lớp mặt nạ đó ra thì bạn khó có thể biết được bên trong họ có thật lòng hay không. Dần dần tôi hiểu thế nào là hai mặt, ăn chặn và bóc lột từ họ. Tôi biết nhiều bạn có được màu hồng đích thực khi đặt chân tới đây; còn tôi, màu hồng chỉ là trong giấc mơ mà tôi đã từng tưởng tượng khi ở Việt Nam. Từ tâm trạng tự tin, vui vẻ, cởi mở mà tôi càng thấy tự ti hơn. Họ nói tôi ngu nhưng tôi nghĩ những hành động của họ đối với tôi mới là ngu ngốc. Tôi thấy mình quá mềm yếu, để họ bắt nạt chỉ vì không muốn mất lòng họ. Người nhật thật sự quá khó hiểu.
Trong suốt quãng thời gian đó, tôi vẫn cố gắng ôn luyện và học tiếng Nhật mỗi tối; mỗi cuối tuần đều đạp xe đi khám phá xung quanh; tính toán chi tiêu hàng tuần, hàng tháng và luyện tập môn thể thao mình thích. Tôi thấy ngày cuối tuần thường trôi quá nhanh để rồi lại “phải” đối mặt với công việc ngày hôm sau, đầy suy nghĩ và lo lắng. Tôi có thể nhẫn nhịn không có nghĩa họ làm thế nào cũng được; đã có lần 1 sẽ có lần 2, 3,… n. Và liệu bạn có chấp nhận thế không? Tôi cảm thấy mình không được tin tưởng, bị coi khinh và “lăng mạ”. Khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, tôi quyết định về nước sau nhiều đêm suy nghĩ. Kể từ lúc đó, tôi mới biết bộ mặt thật của họ. Tôi chỉ biết dùng từ “ích kỉ và nham hiểm” để diễn tả. Nói vậy thôi, tùy mỗi người sẽ gặp tình cảnh khác nhau, màu hồng của tôi là vậy đó.
Tôi đã cảm thấy tinh thần mình đi xuống, số cân nặng đi xuống, suy nghĩ nhiều, mệt mỏi, chán nản; đó là những từ có thể diễn tả cảm xúc của tôi. Chắc hẳn có không ít bạn cũng đã từng có tâm trạng như vậy. Tôi không học tiếp nữa, không ôn nữa, thay vào đó là tìm hiểu và liên lạc để về nước; xác định lại mục tiêu sắp tới. Tôi đã sẵn sàng
Ở đây, những con người chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân (cả người Nhật), xem đồng tiền là trên hết; những con người nói được nhưng không làm được dù chuyện nhỏ chuyện to; những người luôn chọn việc nhẹ nhàng, làm việc qua loa, vô trách nhiệm,… Điều đó làm tôi cảm thấy thất vọng. Tôi hy vọng các bạn khi ra nước ngoài làm việc, nếu có ý định làm điều gì sai trái thì trước tiên hay nghĩ đến danh dự bản thân, gia đình rồi sau đó nghĩ đến những người đồng hương và danh dự của đất nước mình. Tôi muốn học hỏi, tiếp thu nhiều thứ hơn nữa nhưng… “Thôi bỏ đi”. Tôi tìm cho mình con đường khác, làm lại từ đầu. Tôi sẽ quên hết những điều tồi tệ nơi đây và khi thành đạt tôi hứa sẽ quay lại, chỉ là đi du lịch hay gì đó thôi. Bạn tôi đã nói với tôi: “100 đứa thì 99 đứa ra ngoài, còn mỗi mình mày về. Mỗi người có một mục đích riêng mà”. Tôi cũng cảm thấy hơi lạc lõng.
Tạm biệt Nhật Bản, tạm biệt những người con của đất nước đang sống và làm việc nơi đây. Tôi thất bại nhưng tôi mong các bạn thành công, luôn hướng đến những điều tích cực và nếu có thể hãy quay trở về quê hương để xây dựng và cống hiến. Đất nước sẽ thay đổi từ thế hệ các bạn về sau
平成 30年 5 月 8
Trước khi về, giám đốc tôi thật tốt, ông mua hộ tôi vé máy bay giá 4man và lấy chỉ 4man8 (tôi tự kiểm tra sau khi nhận vé). Ông tính cho tôi những khoản tiền trên trời đòi tôi nói chuyện với gia đình và gửi trả lại ông, số tiền cũng hơi lẻ vào khoảng 61man. Rồi ông trừ nốt số tiền lương còn lại của tôi vào số tiền đó. Ông đưa ra sân bay bảo tôi đưa 3sen tiền phí đi đường và gửi xe trong khi bãi gửi xe có chữ muryou to đùng. Ông mua cho tôi hộp quà nho nhỏ, cho tôi ăn 1 xuất cơm rang mà tôi vẫn không quên nói lời cảm ơn. Ông nói với gd nghiệp đoàn đã trả tôi tiền trong khi tôi chẳng nhận được đồng nào. Ông thật là người tốt và trượng nghĩa. Tôi muốn cảm ơn ông nhiều lắm. Thật may cho ông là gd nghiệp đoàn đã đỡ cho ông khỏi rắc rối. Tôi hứa sẽ trả lại ông số tiền đó quy đổi ra USD (nếu ông qua đời trước tôi)
Và tôi muốn nói lời cảm ơn tới chị “Vân Nấm” đã giúp đỡ tôi nhiệt tình trong những ngày qua. Tôi muốn gửi lời xin lỗi và cảm ơn tới những người đã hỗ trợ, giúp đỡ tôi trong suốt quãng thời gian đó. Tôi hy vọng những nhân viên hỗ trợ của cty xklđ nói chung có thể nhiệt tình và chủ động hỗ trợ nhiều hơn những bạn rơi vào tình cảnh như tôi khi mà chúng tôi gặp phải những vấn đề khó khăn và cần được giúp đỡ. Tạm biệt những người bạn, những ace cùng đồng hành với tôi tại trung tâm. Chúc mọi người sức khoẻ.
Ăn vụng bị bắt gặp tại Nhật, nam TTS Việt cảm ơn senpai vì đã đuổi việc mình
Chỉ vì ăn vụng trong giờ và bị sempai tố giác mà nam TTS đã bị bị đuổi việc ngay lúc đó. Đây có lẻ vẫn là vấn đề không bao giờ hết nóng của DHS, TTS Việt ở Nhật. Câu chuyện này được chia sẻ bởi một tài khoản cá nhân tên Bùi Cát, ngay sau khi đăng tải hình ảnh của mình, nam TTS nhận được rất nhiều phản ứng tiêu cực lẫn tích cực từ phía cộng đồng mạng.