Bạn có tự hào ‘Tôi là người Việt Nam’?
Cầm mảnh giấy chỉ đường trên tay mà tôi vẫn như lạc giữa rừng người và rừng chữ Nhật. Nếu ai đã từng đến cái xứ sở hoa anh đào này mới hiểu hết nổi khổ của người “mù chữ”. Dù ở các nhà ga trong trung tâm Tokyo, đa số các biển báo đều có tiếng Anh phía dưới (rất nhỏ) nhưng hầu như mọi thứ khác đều chỉ được viết bằng tiếng bản ngữ. Người Nhật nói được tiếng Anh cũng không nhiều. Thực sự khó khăn! Em tôi đón tôi ở cửa ga rồi hai chị em cùng hòa vào dòng người xuôi ngược
– Đi Hai, D đưa Hai đến tòa nhà D làm, rồi ăn trưa với mấy bạn đồng nghiệp của D!
Tôi thật sự hồi hộp… Chúng tôi băng qua 2 ngã tư của đại lộ. D bảo đây là khu trung tâm tài chính lớn nhất Tokyo, Marunouchi… Người như mắc cửi. Đến trước một tòa nhà cao ngất, nó dừng lại nói:
– D làm ở đây!
Tôi há hốc mồm:
– Ở đây sao?
– Đúng, đây là một trong những tòa nhà cao nhất khu này, tổng hành dinh của rất nhiều công ty, tập đoàn lớn của Nhật.
Tôi thảng thốt:
– Vậy à!
Tự nhiên tôi cảm giác như có luồng điện chạy trong mình, máu dồn lên mặt, cảm giác xúc động, hãnh diện và tự hào về em mình biết bao!!! Má tôi lúc đó chắc đỏ, cái đỏ của trời nắng, vì đoạn đường đi bộ chắc không bằng cái đỏ của sự xúc động là em tôi đã trưởng thành! Trưởng thành tại nơi này, Tokyo, một thủ đô văn minh nhất nhì thế giới!
Tự nhiên tôi bỗng cảm thấy như mình được truyền ít nhiều sự tự tin & tự hào: Tôi là người Việt Nam! Wa ta shi wa be to na mư jin đe sư!
Buổi trưa đó, hai chị em tôi ngồi giữa 6 người đồng nghiệp của D trong một tiệm ăn. Họ đến từ nhiều nước: Mỹ, Anh, Nhật và Việt Nam. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình lúng túng, khác với sự tự tin hằng ngày. Mọi người rất tế nhị, họ nói chuyện Việt Nam và bày tỏ rất mong sẽ được đến Việt Nam một ngày nào đó. Họ thân thiện trao đổi khi tiếng Anh, lúc tiếng Nhật, ai cũng lưu loát, tự tin và đầy hiểu biết! Lúc ra về có một cô người Nhật là nhân viên của D tặng tôi một món quà Nhật, đoạn nói bằng tiếng Nhật: Tôi rất thích em của chị, đó là một người sếp giỏi và chu đáo. Tôi thích người Việt Nam và mong đến đó một ngày gần nhất! Tôi lại cảm nhận mặt mình đỏ bừng. Tôi đứng dậy nhận quà và cảm ơn cô. Chúng tôi cùng chụp hình kỷ niệm.
Tôi chia tay ra về mà cảm giác lâng lâng dâng trào, khác hẳn với cái cảm giác tự ty của ngày nhập cảnh vào Nhật. Chả là hôm tôi đi, báo chí đang rất ồn ào về vụ “tiếp viên hàng không Việt Nam vận chuyển hàng ăn cắp”… Cầm quyển hộ chiếu màu xanh trên tay, tôi lấm lét nhìn quanh xem có ai giống mình là “bê tô na mư jin” không để có cái nhìn thông cảm! Những nhân viên hải quan ở sân bay Narita đều rất thân thiện mà sao tôi vẫn thấy ánh mắt họ đầy soát xét?!
Rồi những ngày ở Nhật bạn bè gửi cho tôi xem đoạn phim chiếu trên truyền hình Nhật về thủ đoạn ăn cắp của người Việt tại Nhật. Thật đau lòng và xấu hổ quá!
Ngày về, lúc làm thủ tục xuất cảnh, tôi đã rất vui nói với nhân viên hải quan nơi đây một câu tiếng Nhật: Tôi là người Việt Nam, đất nước tôi tươi đẹp và hiếu khách, mời ông đến tham quan nhé!
Lúc ngồi trên máy bay, tôi thao thức không ngủ, mở máy và viết ngay bài viết này. Viết ngay, phải viết ngay khi cảm xúc còn dâng trào! Tôi chỉ muốn cảm ơn em tôi, cảm ơn sâu sắc những người Việt ở nước ngoài đang ngày từng ngày làm rạng danh dân tộc Việt.
Hỡi những người con nước Việt, hãy chung tay xây dựng hình ảnh của một đất nước Việt Nam văn minh! Có một lần ra khỏi biên giới Việt Nam mới thấy cái gọi là “chất dân tộc” trong máu mình trỗi dậy. Khi xếp hàng làm thủ tục hải quan ở các sân bay quốc tế, nhìn quanh ta biết bao nhiêu người là bấy nhiêu dân tộc, chắc hẳn ai cũng tự hào về đất nước, dân tộc nơi họ xuất thân.
Chỉ cần nhìn vào mỗi người, hay mỗi quyển hộ chiếu có thể dễ dàng nhận ra ngay bạn đến từ nước nào. Vậy bạn có buồn không khi những người mang hộ chiếu Việt Nam bị tách đứng riêng một hàng với sự kiểm tra đặc biệt hơn?! Đây đó vẫn có những “con sâu” làm ảnh hưởng đến toàn bộ dân tộc. Nỗi nhục cá nhân có thể không ai biết, nhưng nỗi nhục quốc gia thì nào có chừa một ai đến từ quốc gia đó! Buồn quá!
Nhưng đây đó trên thế giới rộng lớn này, chúng ta có biết những người con Việt vẫn đau đáu tình yêu đất nước, sống ở xứ người mà lòng vẫn hướng về quê hương. Họ xây dựng ngày mỗi ngày hình ảnh Việt Nam, đem văn minh, kiến thức về xây dựng đất nước. Họ tự hào ngồi trên nhiều diễn đàn quốc tế, tham gia giảng dạy ở nhiều trường đại học lớn trên thế giới, hay đơn thuần chỉ là những người mở nhà hàng Việt ở nước ngoài để quảng cáo ẩm thực Việt. Tất cả mọi người trong mọi lĩnh vực đều rất cố gắng cho một hình ảnh dân tộc Việt Nam văn minh và tiến bộ.
Viết tới đây, cũng là người đã từng có cảm giác ngại ngùng khi cầm quyển hộ chiếu Việt bước vào nước Nhật, và cũng là người có cảm giác sướng và hãnh diện thốt lên: “Tôi là người Việt Nam” khi chứng kiến bạn bè năm châu khen ngợi và yêu quý những người xuất thân từ nước Việt, tôi muốn truyền cái cảm giác tự hào ấy cho các bạn. Chúng ta hãy, ngay và luôn giáo dục, xây dựng nhân cách dân ta bằng các tấm gương điển hình cho cái gọi là “tự hào dân tộc”! Xin hãy viết, hãy dạy hãy bắt đầu nói cho các thế hệ sau về việc giáo dục tư cách “dân tộc” để chúng ta có những lớp người nghĩ cho cộng đồng nhiều hơn! Nghĩ cho dân tộc và đất nước nhiều hơn.
Những bài báo đề cao sức mạnh của sự khuyến khích cách nghĩ, cách làm để giáo dục, xây dựng nhân cách con người ở đất nước ta có vẫn hay hơn những bài chỉ toàn là chỉ trích, chê bai, phán xét đầy đố kỵ và thiếu hiểu biết của những con “ếch ngồi đáy giếng”! Có chê bai đất nước nghèo lạc hậu cũng chả ích gì, và cũng không thể từ bỏ, chối từ nguồn cội của mình. Nên chăng chúng ta hãy cùng nhau thay đổi, xây dựng và vun đắp! Ngày từng ngày, tích tiểu thành đại, chắc chắn chúng ta sẽ có một Việt Nam văn minh sánh ngang các nước![pullquote-right] Có chê bai đất nước nghèo lạc hậu cũng chả ích gì, và cũng không thể từ bỏ, chối từ nguồn cội của mình. Nên chăng chúng ta hãy cùng nhau thay đổi, xây dựng và vun đắp! Ngày từng ngày, tích tiểu thành đại, chắc chắn chúng ta sẽ có một Việt Nam văn minh sánh ngang các nước![/pullquote-right]
30/4, ngày thống nhất đất nước, những tự hào cũng như những đau thương của dân tộc Việt đã là quá khứ! Chúng ta không thể mãi ngủ quên trên chiến thắng, cũng không cứ mãi bới móc quá khứ nữa… Hãy thay đổi bằng cách bắt tay ngay vào việc xây dựng tương lai từ hiện tại. Vẫn thấy đâu đó trên báo chí những bài viết mang tính xây dựng chưa nhiều lại ít câu khách, mà những bài châm biếm chỉ trích lại cứ “đắt như tôm tươi”. Vẫn thấy đâu đó các bài phân tích thâm sâu về lỗi phải của ngành này ngành kia, cơ quan này, cán bộ nọ mà thiếu hẳn những bài đưa ra các phương pháp, các cách giải quyết vấn đề mang tính xây dựng, xã hội hóa cao, các nhân tố điển hình về mọi lĩnh vực đáng khen ngợi để các thế hệ trẻ noi theo. Phàm ở bầu thì tròn ở ống thì dài, môi trường là do chính chúng ta tạo nên thì hãy chọn cái lạc quan, cái tiến bộ, cái hay và văn minh để giáo dục và khuyến khích mọi người.
Ai cũng biết, cuộc đời không dài, có nên chăng mỗi người vì cộng đồng, vì dân tộc hãy góp người một tay xây dựng cái gì cho đời, cho dân tộc trước khi về với đất!
Xin hãy bắt đầu ngay lúc này để chúng ta có những thế hệ tiếp theo giỏi, yêu nước và tự hào “Tôi là người Việt Nam!”.
(Nguồn Gakutomo)
Nhật Bản: Tự hào là đất nước an toàn, nhưng một khi có tội á.c sẽ rất khủng khi.ếp
Chưa hết, hắn còn dùng cưa để ra tay với các thi th.ể, rồi cất giấu ở trong nhà đến khi các thi th.ể bốc mùi hôi thối khiến hàng xóm lầm tưởng là mùi rác.